GIỮA NGÀY ĐẠI DỊCH
Năm 2020, bao hứa hẹn tràn vui
Bỗng thử thách ùa về qua biên ải
Virus mới giết người không ngần ngại
Nước Việt mình sẵn sàng chống “giặc” sang.
Sơn Lôi cách ly, Chợ Rẫy báo tin mừng
Viện Dịch tễ… vỡ òa:
Đã cấy nuôi và phân lập thành công con Corona quái ác !
Chúng tôi nghe tin mà mừng khôn xiết
Và kêu lên: Giỏi quá Việt Nam ta !
Tôi biết các chiến binh áo trắng trẻ, già
Thức gần trăm giờ để bắt con virus
Cùng nhân loại trị con bệnh ác
Cho an lành trái đất tươi xuân.
Mười sáu (16) người lần lượt vượt qua lưỡi hái tử thần
Hai ba (23) ngày không có người nhiễm bệnh…
Cả nước mừng chờ lời tuyên ngôn hết dịch
Thì bùng ra ca 17 nhập ngoại về…
Muôn triệu người bừng tỉnh giữa cơn mê
Ta làm lại từ đầu, từ phố phường Trúc Bạch
Dù ca mới tăng nhanh: bốn hai (42) rồi bốn bảy (47)…
Dân đồng lòng ta tin thắng về ta.
Nước rửa tay, khẩu trang… trao tặng mọi nhà
Đều thấm đẫm câu ca: “Bầu ơi thương bí…”
Trường đóng cửa, thầy cô theo mạng đến từng nhà dạy dỗ
Thêm hiểu từ “cái khó ló cái khôn…”
Bộ đội nhường nhà cho bệnh nhân, ăn ngủ ở bìa rừng
Y- bác sĩ, điều dưỡng viên… xa con thơ, ở lại phục vụ
bệnh nhân trong viện
Nhà máy vẫn nhịp nhàng qua ánh điện
Lúa ngoài đồng theo gió vẫn rờn xanh…
Dẫu còn nghèo vẫn chia sẻ hết mình
Thương biết bao chuyến bay lao vào tâm dịch…
Cứu bạn bè khỏi hiểm nguy khi sang đây du lịch
Bằng nhân ái Việt Nam, nhân ái Bác Hồ.
Thức trong đêm ghi mấy dòng thơ
Lòng rưng rưng chen tự hào mãnh liệt
Bởi cùng triệu tấm lòng dân Việt
Giữa bão bùng vẫn tin ở tương lai.
Nguyễn Long
GỬI EM TRONG VÙNG DỊCH CÁCH LY COVID-19
Anh về với quê mình
Nhằm đúng mùa dịch dã
Người thân như người lạ
Khẩu trang che kín rồi
Quá xúc động bồi hồi
Muốn thăm bầu, thăm bạn
Sợ “Cô vy “ phát tán
Đành thúc thủ ở nhà
Gió thương tình ngang qua
Nhắn rằng ai bên đó
(Gần nhà nhưng xa ngõ)
Ai biết ai đã về…
Anh nhớ ngày Xuân quê
Gái trai đu cong Tết
Trai làng tranh trò “phết”
Lấm lem, mặt đỏ phừng
Hội làng vui tưng bừng
Hoa Xoan rơi trắng ngõ
Bao lời thương đã ngỏ
Ấm cả trời Xuân tươi…
Giờ tất cả lặng rồi
Ngõ làng tôi rào kín
Ôi ! Covid 19
Đến bao giờ hết đây ?
Mỗi ngọn cỏ, lá cây
Mỗi bông hoa tươi rói
Có thể “cora mới”
Lẩn khuất ở trong đây ?
Từ một cái bắt tay
Nụ hôn trao nồng thắm
Có thể, có thể lắm
Là một mầm tai ương ?
Xin hãy vì tình thương
Vì cộng đồng – nhân loại
Vì sinh tồn mãi mãi
Hãy bảo vệ chính mình !
Kiều Trọng