Tôi về với PV GAS một ngày mùa thu. Tháng 8, trời Sài Gòn rất hào phóng bằng những trận mưa tơi tả…
Năm đó PV GAS vừa chuyển về Nhà Bè. Trong bộ đồ ướt nhẹp một bên, tôi ngập ngừng bước vào toà nhà đồ sộ bậc nhất Nhà Bè hồi đó.
Chưa kịp nhận ra bảng hiệu “Ban Xây dựng” tôi đã bất ngờ được đón nhận một bàn tay to bự đưa ra nắm chặt tay mình và rồi, một nụ cười toả nắng lan đi với lời chào rất rộng rãi “welcome chú về Ban Xây dựng”. “Xem chỗ nào trống ngồi tạm nhé”. Chưa hết, những đồng nghiệp mới nhìn tôi với ánh mắt như là đã quen tự bao giờ, tôi chợt thấy thân thiết từ ngay phút đầu.
Tòa nhà PV GAS TP HCM |
Những ngày sau đó, tôi nhận nhiệm vụ đi khảo sát thực tế để lập biện pháp thi công điều chỉnh Dự án đường ống dẫn khí Lô B – Ô Môn. Cùng với những đồng đội mới, chúng tôi nhanh chóng triển khai xuống hiện trường.
Miền Tây tiết thu, mưa dữ dội, nhưng nhiệm vụ lãnh đạo giao cần hoàn thành công tác hiện trường trong 2 tuần và công tác lập biện pháp thi công 2 tuần, không có thời gian để dừng lại, chúng tôi đã tranh thủ mọi lúc trời ngớt mưa để “tác nghiệp”. Điều chỉnh biện pháp thi tuyến ống bờ 150km không phải là sứ mệnh dễ chịu cho đội chúng tôi.
May thay, lãnh đạo đã cử chuyên gia hỗ trợ. Bất ngờ kế tiếp bất ngờ, chuyên gia đó lại chính là anh!
Cụm Khí – Điện – Đạm Cà Mau |
Và rồi, những ngày lênh đênh trên sông nước, rong ruổi trên những cánh đồng mênh mang bất tận của miền Tây hào hiệp, tôi và anh đã trở nên thật gần gũi, anh chỉ cho tôi những kinh nghiệm “chiến trường”, cho tôi biết những bí quyết của dân giám sát, thi công… Dáng người thật cồng kềnh, cả cái ba lô cũng cồng kềnh và thêm đôi giày ngoại cỡ. Tôi hay đùa ngăn không cho anh lội xuống ruộng, vì mỗi lần như vậy, cả vũng lúa bị dày vò, thấy xót.
Miền Tây, cơn mưa chiều bất chợt, đội tôi trú quán lá với những ly rượu đế chia nhau thật ấm lòng. Giọng cô chủ quán lao xao, tiếng lè nhè của khách, xen tiếng nói cười của anh, vui như hội. Những cảm giác này đội tôi chắc khó ai quên cho dù là lâu lắm về sau này.
Và rồi thời gian qua đi, rồi những mười năm…, rồi một ngày buồn ập đến. Trong khói nhang xa mờ những hình bóng vô thường làm nhạt nhoà nụ cười tỏa nắng của anh, làm cay cay khoé mắt tôi. Anh đi không lời tiễn biệt. Những câu chuyện hài hước còn dở dang, những chén rượu Vodka còn chưa cạn. Những dự án trong đời hãy dời vào kiếp khác.
Hôm nay, Sài Gòn đang đau nhói những ngày mắc dịch Covid. Ngồi giữa tiết thu mà nhớ những ngày mưa xa vắng, nhớ cánh đồng Miền Tây bất tận, nhớ những cách cò hối hả giữa hoàng hôn, nhớ tiếng cười lao xao nơi quán lá…
Một năm rồi, R.I.P nhé anh trai – người anh GAS trong tôi.
Và, chúng tôi còn đây nối vòng tay thương yêu để làm bùng cháy ngọn lửa GAS và viết tiếp những trang sách huy hoàng bất tận PV GAS.
Khương Minh Đạt